Nhóm G7 luôn gây chú ý của khán giả mỗi lần họ xuất hiện trong phim . Và đoạn tiếp của Cô gái xấu xí . Diễn biến tiếp theo phần 1, khán giả sẽ được xem những dự án làm ăn của An Đông, cuộc chiến cạnh tranh giữa An Đông và Đăng Dương, anh trai Mai Lan. Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên. Đánh giá: 8.6/10 từ 41 lượt. Đọc truyện Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên -. Trích: Mà cô gái đang ngồi chính giữa sofa, mặc đồng phục xanh xám, tóc búi, còn đeo cặp kính, sửa soạn như vậy, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới Chương 2: Đau đớn. Chương trước Chương tiếp. " Kí vào đơn ly hôn này, tôi sẽ chia cho cô một nửa số tài sản! ". " Được, tôi sẽ kí. Nhưng tôi còn có một điều kiện! ". Chu Xuân Miên vừa nói, mắt vừa nhìn vào tờ đơn ly hôn được đặt trên bàn. Trần Hạo sau khi nghe AaaaaaaaaaaaaaaaaaỐi mẹ ơi, đồng phục của bản thân đâu, sao,sao lại ăn diện thành ra này- cô chăn chối quan sát mọi căn uống phòngKo nên bị tóm gọn đưa đi chào bán chứ- trước đây cô chẳng đề nghị suy nghĩ vớ vẩn này bởi vì cô cực kỳ xấu xí ma chê quỷ còn hờn Lời xin lỗi của một kẻ như hắn có cho cô cũng không dám nhận. " Tôi thật sự rất thất vọng về anh, tôi đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta không thể hợp tác nữa. ". " Ngày mai tôi sẽ đến công ty anh để xóa bỏ bản hợp đồng đó. ". Trần Hạo nghe xong liền tái xanh mặt mày, hốt Cô từ tốn lại gần bên cạnh anh, từ tốn kể hết chuyện cho anh nghe. Đầu đuôi câu chuyện là như thế này. Sáng sớm hôm nay, Bella đang tắm thì bỗng đèn trong phòng bị cúp. Cô thấy lạ, sau khi mặc đồ vào liền đi đến bên cầu dao, tắt công tắc rồi mở lên lại nhưng 21MxdOY. Chị cô vì nghe đồn người chồng sắp cưới của mình là một tên xấu xí, đã vậy còn bất lực, cho nên không muốn lấy .Truyện này do Thái Nhất Sinh Thủy cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon   " Chúng ta đánh nhau trên giường đi. "" Đêm qua chưa đủ với anh sao? "" Tất nhiên là chưa. "Gia Khánh cười khì khì, nói mà không biết ngượng khẽ thở dài, tưởng rằng anh đã khác xưa, chững chạc trưởng thành các ngờ chỉ là một tên biến thái trẻ con." Ngày mai em phải đến công ty làm việc với Trần Hạo. Tha cho em đi. "Gia Khánh nhăn nhó mặt mày khi nghe đến cái tên Trần Hạo kia, bĩu môi." Tên khốn đó đúng là không biết liêm sỉ."Cô vươn vai, bước đến tủ lấy đồ để mãi mà không có bộ nào kín đáo thoải mái một chút, đành với lấy đại chiếc đầm ngủ màu trắng hai chiếc đầm kia, khuôn mặt anh liền ma rãnh, anh tiến lại bế phốc cô lên." Để anh tắm cho em. "Cô đỏ mặt, đấm mạnh lên vai anh, vùng vẫy trong vô rồi còn chửi người khác vô liêm sỉ, bây giờ không biết ai mới là người vô liêm sỉ?" Tên chết dở nhà anh cút ra khỏi đây! "Cô nhảy ra khỏi vòng tay anh, với lấy vòi xịt nước bắn thẳng vào mặt né tránh một cách dễ dàng, nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã bị ướt đẫm, ép sát vào thân để lộ ra một cơ thể vạm vỡ, quyến thấy thế cô liền quay lưng lại, chất giọng run run vang lên khe khẽ." Anh...Anh ra khỏi đây đi. "Vành tai lẫn khuôn mặt cô đỏ ửng, khiến anh đắc ý trong bước đến, dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau, nói khẽ vào tai cô." Đâu phải em chưa thấy bao giờ? Em thậm chí còn động vào thứ khác..."Hơi thở nam tính của anh phà vào tai, khiến cô không khỏi rùng mình, mặt lại càng thêm không yên phận, liếm nhẹ lên vành tai là điểm yếu thứ nhất của cố đẩy anh ra nhưng bất bao giờ mà người đàn ông này đã biến thành một tên biến thái vô liêm sỉ thế?Không nói thì chắc ai cũng biết được kết cục của cô nhỉ?Chu Xuân Miên, hiện tại là Bella, bị Trần Gia Khánh "hành hạ" trong phòng tắm đến gần đuối sức rên lên khe khẽ." Xong lần này, anh phải cho em lên giường ngủ đấy. "Gia Khánh khẽ cười, bên dưới chuyển động nhanh chóng, tiếng thở dốc vang lên đều đều." Được, lên giường chúng ta làm tiếp. "Từ nơi phòng tắm liên tục vang vọng những tiếng rên yêu kiều, cùng tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nước chảy róc sự thì Trần Gia Khánh là một con ác quỷ đội lốt người, sức mạnh còn hơn cả một con trâu![....]Tám giờ sáng, Bella nằm bất động trên giường, mắt mở trưng trưng nhìn lên trần Khánh từ ngoài cửa bước vào, trên tay là một bát cháo." Tiểu Chu, mau ngồi dậy ăn nào..."Cô không trả lời, đưa mắt nhìn anh, đôi mắt sắc lạnh đến gai cười trừ, đỡ cô ngồi múc một muỗng cháo, thổi cho nguội rồi đút cho khó khăn lắm mới nuốt trôi nổi, được vài ba muỗng lại không chịu ăn tiếp." Tên chết dở nhà anh hại tôi ra nông nổi này, đúng là không biết liêm sỉ. "Ờ thiệt ra thì tối qua anh làm ghê quá nên cô không thể xuống xuống còn không nổi thì nói chi là đi lại xung quanh?Vì anh mà cô mất một buổi họp quan trọng ở công ty Trần thị, giờ đây không biết phải ăn nói sao với Trần đưa tay dịu dàng xoa đầu cô, đôi mắt âu yếm nhìn cô." Anh chỉ là yêu em quá mức nên không kìm chế được. "Yêu sao? Cách yêu của anh thật hài hước nhỉ?Tuy kĩ thuật của anh đỉnh đấy, nhưng đâu phải cứ muốn là làm liên tục như vậy?" Đau lắm sao? "Cô gật đầu, anh khẽ thở dài, chân thành nhìn cô." Vậy để lần sau anh nhẹ hơn một chút. "Khóe môi cô giật liên hồi, anh còn dám nghĩ đến lần sau?Còn có lần sau sao?Cô lườm anh một cái, gượng gạo xuống đặt chân xuống sàn nhà, cơn đau buốt ập tới khiến cô suýt thì ngã đỡ lấy cô, lo lắng." Em nằm nghỉ ngơi đi, xuống giường làm gì? "" Lấy chổi đập chết tên bọ chét nhà anh."Anh khẽ nuốt nước bọt, trên trán đã lấm tấm mồ bao giờ cô đáng sợ như bây lẽ đêm qua anh quá đáng lắm sao?Đêm qua cô cũng đâu có than vãn kêu đau đớn gì đâu? Nét mặt cô khi đó trông có vẻ rất tận hưởng cơ mà?Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến anh giật đặt cô xuống giường, đi đến bắt dây bên kia không ai khác chính là Trần Hạo." Cô Bella? Sao hôm nay cô không đến?"Nghe thấy giọng của hắn, anh hiện rõ sự căm ghét trên khuôn mặt điển trai kia." Đêm qua cô ấy làm mệt quá nên liệt giường rồi. "Anh thẳng thừng đáp, khiến cô nghe thấy liền ngớ Hạo kinh ngạc hỏi lại." Khánh? Mày làm gì cô ấy rồi? "" Tôi nói rồi, cô ấy đang nằm liệt trên giường nên không thể đến công ty, vậy nhé. "Nói rồi anh gác máy, Trần Hạo bên này khó hiểu một lúc rồi bỗng đỏ điện thoại của cô, giờ lại đến điện thoại của anh reo lên inh ngao ngán với tay lấy." Alo? "Giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ trung niên vang lên." Khánh sao? Mẹ được tin con đã có bạn gái, dẫn về cho gia đình xem mắt đi. " " Giám đốc, nhị thiếu gia đến..."" Nói với nó tôi đang bận. "" Nhưng..."Trần Hạo đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn tên trợ lý của mình, tay vẫn ôm khư khư Thiên Vân trong lòng như một món bảo lý bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia liền đổ mồ hôi hột, cúi đầu run rẩy." Nhưng còn có cả..."Chưa nói hết câu, cánh cửa văn phòng bật bóng xinh đẹp thanh mảnh cùng một người đàn ông lịch lãm bước Hạo chưa kịp định hình, trơ mắt nhìn một lúc rồi liền đẩy Thiên Vân Vân ngã xuống sàn nhà bóng loáng, nhăn nhó vì đau." Chủ tịch Bella! Sao cô lại..."Trần Hạo nhìn sang cô, rồi lại nhìn Trần Gia Khánh, người em trai của khoác tay Gia Khánh tiến lên phía trước đối diện với Trần Hạo, vẻ mặt cả hai thản nhiên vô cùng." Tôi đến đây là muốn bàn luận về việc của công ty. "Nghe đến đây, mắt Trần Hạo sáng rỡ, vội mời cô ngồi xuống tay rót trà cho cô và anh, dường như quên mất sự hiện diện của Thiên Vân nhìn thấy cảnh Gia Khánh cùng cô tình tứ như vậy, trong lòng bỗng dấy lên sự ghen ghét." Chủ tịch, cô muốn chúng ta cùng hợp tác sao? "Cô khẽ nhấp một ngụm trà, mùi hương hoa lài xộc vào mũi dễ chịu vô khẽ gật đầu, cười nhạt." Đây là bản hợp đồng, tôi mong hai ta hợp tác vui vẻ. "Với thân phận của cô, một khi cô đã nói thì dù hắn có muốn từ chối cũng không hắn làm sao bỏ qua một món hời lớn như vậy?Gia Khánh đặt bản hợp đồng xuống, tiện thể ghé vào tai Trần Hạo nói khẽ." Anh trai, không nhờ em thì anh cũng không có ngày hôm nay. "Trần Hạo nghe vậy chỉ biết ngoan ngoãn cầm bút kí vào tờ giấy chối lời đề nghị của cô, khác nào bỏ qua một mớ kho báu khổng lồ?Với địa vị hiện tại, cô được xem là một viên kim cương, ai cũng muốn có được cô, công ty của họ sẽ phát triển đến mức chóng khi kí xong, hắn đưa tay chủ ý bắt tay cô, đôi mắt ẩn ý nhìn cô có phần do dự, Gia Khánh liền thay mặt cô bắt lấy tay Hạo tuy trong lòng luôn có thái độ ghen ghét và khó chịu với em trai mình, nhưng thời điểm này nhìn thấy cô có vẻ thân thiết với anh nên hắn đành kìm nén cảm nhìn hắn, rồi nhìn sang Thiên Vân mặt mày đang tối sầm lại nãy giờ, lòng đắc đứng lên, từ tốn đi tới trước mặt cười hiền, tay khẽ nắm tay ả." Trần thiếu phu nhân, sau này xin chiếu cố nhiều hơn! "Danh hiệu Trần thiếu phu nhân trước đây từng là của cô, nhưng bị ả cướp mất, việc hệ trọng như vậy chắc chắn ả phải trả Vân cười gượng." Chị cứ nói quá, tôi mới là người nên nhờ chị chiếu cố thêm.."Đáy mắt cô hiện rõ sự khinh bỉ ả ta, một cảm giác kinh tởm cứ sôi sục trong tháng sau này, nhất định cô sẽ chiếu cố ả.\[.....\]Rời khỏi công ty Trần thị, Gia Khánh ngồi trong xe nhìn sang phía đưa mắt xa xăm nhìn những hàng cây ven ba năm rồi, cảnh vật đã thay đổi bất giác cười khổ, những kí ức ngày ấy sao cứ hiện về dằn vặt cô như vậy?Nó không buông tha cô, cứ bám lấy cô qua ngày này tháng giác đau đớn ngày ấy đã dần biến thành một nổi kinh kinh tởm bọn người xấu xa ấy, kinh tởm những việc họ đã làm, kinh tởm việc họ đối xử với cô ra sao, kinh tởm những lời nói cay độc của họ về bé đã bị gắn mác là kẻ xấu xí, bị người đời khinh rẻ, lời lẽ không hay đương nhiên không đếm họ cần gì phải nhẫn tâm như vậy?Trời sinh ra đã vậy, thay đổi được sao?Chỉ cần họ có chút lương tâm, dành những ánh mắt đồng cảm với cô một chút, mọi chuyện chẳng phải sẽ êm đẹp sao?Ngay cả cha mẹ, họ còn chẳng thèm thương hại cô, muốn cô biến mất mãi có duy nhất là người dì thân thương của cô, nhờ có dì cô mới có được ngày hôm thở dài, mi mắt lại nặng trĩu, cô ngáp nhẹ một hơi, mắt vô tình liếc nhìn đã quan sát biểu hiện của cô từ nãy đến giờ, dường như chìm đắm vào sắc đẹp của cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có chút gượng khẽ hắng giọng." Chuyện tối qua anh tự tiện đưa tôi về nhà anh, coi như tôi tha cho anh lần này."Chưa kịp để anh trả lời cô liền nói với tài xế." Dừng xe lại đi. "Chiếc xe nhanh chóng tấp vào ven đường, cô mở cửa, tiện thể nói." Sau này đừng nên lập lại chuyện tương tự. "Anh ngỡ ngàng nhìn theo hình bóng nhỏ bé kia dần khuất xa, lúc sau mới kịp hiểu những gì vừa xảy nhiên nhớ ra chuyện gì đó, tay liền lấy điện thoại gọi cho Vương Xuân dây bắt máy, anh liền nói." Việc cậu nói lúc sáng, là việc gì? "Xuân Thành nhớ ra ngay, nhanh chóng đáp." Cậu chủ còn nhớ cái tên tài xế tông vào cô Chu không? "" Đương nhiên không thể nào quên được. "" Tôi đã xử lý hắn từ lâu, nhưng mới đây tôi lại được tin cô chủ tịch tập đoàn MK gì đó đang tìm tung tích của hắn. "Quả nhiên chuyện này không phải trùng hợp, Bella chắc chắn là Chu Xuân khẽ nhếch môi, cô chắc chắn không ngờ được rằng có một ngày anh biết được những việc cô làm, những gì cô đang giấu muốn né tránh anh, không muốn liên lụy hay dây dưa với anh, không muốn anh nhận ra cô, nhưng thật đáng tiếc, ông trời đã phụ lòng cô và đang giúp gác máy, chân vắt chéo, khóe môi cong lên hình vành cung, đôi mắt ẩn chứa sự đắc con đội lốt sói cuối cùng cũng lòi xem sau này cô đối mặt với anh thế nào?\[.....\]Còn! Nhan sắc vốn dĩ chính là một thứ vô cùng mơ hồ, con người dù có xinh đẹp đến mấy, theo sự lu mờ của thời gian nó cũng sẽ phai nhạt. Nhân cách mới là thứ đáng để trân quý."Trích đoạnBốn năm hôn nhân, Trần Hạo chưa bao giờ đếm xỉa ngó ngàng gì tới cô, thậm chí còn không động vào cô dù chỉ một cả một sợi tóc còn không dám chạm vào, thì nói chi là ân ân ái ái?Hắn luôn xem cô như một món đồ bỏ đi, xem cô như rác rưởi, xem cô là một thứ bẩn năm, không dài cũng không ngắn, cô cũng dần yêu hắn, yêu đến mù quáng...Phải! Cô xấu xí, vô cùng xấu xí! Vì thế mà hắn không có tình cảm với cô cũng là điều bình thường... Rốt cuộc kẻ đứng đằng sau tất cả những chuyện này, là ai?Câu hỏi được đặt ra đều khiến Trần Hạo và Trần Gia Khánh cảm thấy ngờ vực, dường như những chuyện đã xảy ra không đơn giản như họ đã Hạo cuối cùng cũng đã đến trước bệnh viện Bạch Mai, nhanh chóng xuống xe chạy thẳng vào bên chỉ tiếc hắn đã đến muộn một phòng số 14, bốn vệ sĩ áo đen đang nằm lăn lóc dưới sàn, miệng không ngừng xuýt xoa kêu lên đau cửa phòng mở toang, Trần Hạo lập tức chạy vào bên trong, chỉ tiếc không một bóng thấy những mảnh vỡ vương vãi khắp nền gạch bóng loáng, cảm giác bất an lại dấy lên từ tận đáy lòng Xuân Miên đã bị bắt cóc!Nhưng người bắt cô, là ai?Từ nãy đến giờ Gia Khánh vẫn giữ liên lạc với Trần Hạo, thấy hắn im lặng không nói gì, anh liền sốt ruột hỏi." Tiểu Chu sao rồi? "" Mất tích rồi. "Gia Khánh nhíu chặt chân mày, suy cho cùng vẫn là đến trễ một bước, không thể bảo vệ cô chu toàn, là do anh quá chủ quan rồi...Chợt ánh mắt Trần Hạo va phải một vật nằm dưới sàn cách hắn chừng hai bước chân, hắn từ từ lại gần, đưa tay cầm lấy vật kia thật cẩn thận." Xuân Miên có đeo kính sao? "Kính? Tất nhiên là không..." Anh tìm thấy được một chiếc kính ở đó sao? "" Đúng, một chiếc kính cận đã bị gãy. "Người bắt giữ Chu Xuân Miên là một kẻ bị cận? Nhưng tại sao lại vụng về đến nỗi làm rơi kính ngay tại hiện trường?" Người đó muốn chúng ta tìm ra họ..."Đúng vậy! Nếu đã để lại vật chứng rõ ràng như vậy, e là không hề đơn giản, hẳn là đã có mưu tính từ trước." Bây giờ phải làm sao? "" Nếu họ muốn chúng ta chui đầu vào rọ, chúng ta hãy cứ thuận nước đẩy thuyền! "Lời vừa dứt, chiếc xe của Trần Gia Khánh cũng đã đậu trước cổng bệnh viện, anh nhanh chóng cùng Vương Xuân Thành chạy vào bên Hạo cất điện thoại vào túi quần, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cái kính đã gãy đôi trên Khánh đứng bên cạnh hắn, tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc kính sơ lược chiếc kính này có vẻ là của một nhãn hiệu nào đó nổi tiếng, khá sang trọng và có chút...quen mắt!Hình như anh đã gặp nó ở đâu đó rồi?Anh bất giác cả kinh khi nhớ ra chủ nhân của cái kính này, thật sự không thể tin nổi!Cách đây hai tháng, anh đã gặp Diệp Manh, con trai duy nhất của dì Xuân, anh ta có mang một chiếc kính tương tự!" Tôi biết là ai đã bắt cô ấy đi rồi..."Nhưng tại sao Diệp Manh lại bắt Chu Xuân Miên? Không lẽ câu nói hôm đó của anh ta là có ý này sao?" Tôi muốn cướp Chu Xuân Miên khỏi tay cậu! "Câu nói của Diệp Manh cứ quanh quẩn bên tai, khiến anh càng cảm thấy sợ vẻ hoang mang kia của anh Trần Hạo đã thu được hoàn toàn vào trong mắt, trong lòng vừa lo lại vừa thích Gia Khánh từ trước đến nay ngay cả khi trời có sập xuống cơ hồ như cũng không hề chớp mắt lấy một cái, giờ đây lại trở nên hoảng hốt như vậy, đúng là cảnh tượng có một không hai!" Chú em, dáng vẻ bây giờ của mày đúng là khá đáng yêu đấy! "Trần Hạo câu môi lên nở một nụ cười đầy ý vị, dùng đôi mắt thích thú nhìn thẳng vào nghe xong bao nhiêu biểu bì da cầm đều nổi lên hết, người anh trai này của anh đang có xu hướng chơi gay sao?Chuyện chính trước mắt không quan tâm đến, lại để ý những thứ biến thái bệnh hoạn như vậy, đúng là điên rồi!" Ngậm miệng lại và bớt nói nhảm vài câu đi. "Hắn ngay lập tức trở lại dáng vẻ nghiêm túc, thật sự lật mặt chỉ trong một cái chớp mắt!" Nếu biết được kẻ đó là ai, vậy thì mau đi bắt hắn. "Nói đoạn, hắn quay lại đằng sau lưng, chỉ tay vào Vương Xuân Thành mà lên giọng ra lệnh." Cậu...mau đi tìm ra cái tên bắt cóc đó. "Nói xong hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay đầu lại hỏi anh." Tên đó là ai? "Khóe môi anh giật liên hồi, thực sự ngay bây giờ chỉ muốn đấm thẳng vào mặt của hắn ta vài cái cho bỏ ghét!" A Thành, lập tức phái người điều tra rốt cuộc Diệp Manh đang ở đâu. "Xuân Thành nhanh chóng "Vâng" một tiếng rồi liền rời tên này...quen quen!Trần Hạo suy nghĩ vài phút rồi nghi hoặc hỏi lại anh." Diệp Manh là con trai của Diệp Lưu Xuân? "Anh không ngờ Trần Hạo có thể nhận ra được cái tên đó, liền nghiêm túc gật đầu." Vì sao hắn lại bắt Xuân Miên? "" Không biết. "" Vì sao mày lại không biết? "Gia Khánh nhíu mày khó chịu." Tôi không phải thần tiên, không phải cái gì cũng có thể biết! "" Muốn biết thì anh có thể gọi điện cho hắn mà hỏi. "Nói rồi anh lập tức bước ra khỏi phòng bệnh, Trần Hạo đứng ngớ người ra trong vài giây rồi cũng lặng lẽ đi có số của Diệp Manh đó, hắn chắc chắn sẽ gọi ngay lập tức![......]Chu Xuân Miên bị trói trên ghế, khuôn mặt lúc này điềm tĩnh hơn bao giờ tĩnh đến lạ thường!Cánh cửa trước mặt khẽ mở, một người phụ nữ trung niên khoác một chiếc áo lông sang trọng bước vào, theo sau là một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt đằng đằng sát cũng chẳng có gì phải bất ngờ, bởi vì kể từ khi Diệp Manh bắt cô đến đây, cô đã nhận biết được hết thảy sự Lưu Xuân đứng cách cô chừng hai bước chân, khuôn mặt được trang điểm một cách sắc sảo hơn thường ngày, khiến bà không còn cái dáng vẻ hiền từ như thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô không chút biểu cảm, bà ta dường như không hài lòng." Miên Miên đáng thương, không bất ngờ khi biết dì là chủ mưu của tất cả những thứ đã diễn ra hay sao? "Cô ngước mắt nhìn bà, đôi mắt sâu hun hút cơ hồ như muốn đâm thẳng vào trái tim bà." Sau chừng ấy năm, quả thật Tiểu Miên này không thể nào nhìn thấu được dì. "Dì Xuân cười khẩy một tiếng, định nói gì đó nhưng bị cô ngắt lời." Hại chết người thân của tôi, thấy vui lắm sao? "Vui? Tất nhiên là rất vui!" Quả nhiên Miên Miên của chúng ta rất thông minh! "Từ khi nhìn thấy Diệp Manh đứng trước mặt mình, cô đã biết được chủ mưu đằng sau mọi chuyện chính xác là dì Xuân yêu dấu năm nào của dường như không tin vào điều đó, nhưng cũng không thể nào cảm thấy an toàn khi Diệp Manh tiến lại gần mình." Tiểu Miên, anh đến để đưa em về nước, ở đây rất nguy hiểm! "Nguy hiểm? Vì sao anh ta lại biết cô ở đây là nguy hiểm?Cô nhớ rõ Gia Khánh nói sẽ không ai biết được cô đang ở đâu, nhưng tại sao Diệp Manh lại biết được và đến đây? Còn đánh ngất tất cả các vệ sĩ ngoài kia?" Gia Khánh sắp đến rồi, em nghĩ em nên đợi anh ấy..."Cô cảnh giác nhìn về phía anh ta, chân cũng vô thức lùi về sau vài thấy được cô không tin tưởng mình, Diệp Manh liền tiến lại gần cô, dịu dàng trấn an." Em không cần sợ, anh không muốn hại em, anh chỉ muốn bảo vệ em! "Bảo vệ?Cô không tin!" Vì sao anh biết em ở đây? "Diệp Manh lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn cô." Nếu em không muốn tự hại bản thân thì hãy ngoan ngoãn theo anh. "" Anh muốn giết em sao? "Câu hỏi kia dường như làm anh ta trở nên hoảng loạn, lại càng tiến về phía cô vài bước, vội vàng xua tay giải thích." Anh không có ý đó! Anh sẽ không giết em, anh không muốn làm đau em! "Diệp Manh lúc đó rất giống một kẻ điên!Miệng cứ liên tục lẩm bẩm một số câu nói điên rồ." Anh muốn bảo vệ em. "" Mẹ nói chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau. "" Chúng ta sẽ sinh thật nhiều thật nhiều Tiểu Diệp Manh, không ai có thể ngăn cản anh và em được nữa. "Cô cả kinh khi nghe thấy những lời đó, bất giác tiến tới vung tay tát vào mặt anh, muốn khiến anh tỉnh táo trở kính trên khuôn mặt điển trai kia rơi xuống đất, anh bất động nhìn nó, hai tay nắm chặt thành khắc sau đó, anh ta bỗng trợn trừng mắt nhìn cô, lao tới như một con hổ, bóp cổ cô một cách mạnh ra sức giẫy giụa, nhưng anh ta là đàn ông, thân hình cao lớn mạnh mẽ, cô hoàn toàn không thể chống lại được!Chỉ biết hướng đôi mắt tràn đầy thất vọng nhìn thẳng vào khuôn mặt đằng đằng sát khí của anh, rồi ngất lịm đi trong vô đó lại tỉnh lại trong nhà kho bụi bặm này, còn bị trói tay trói chân, một nơi bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, ngay cả một chút ánh sáng cũng không điểm đó cô đã hiểu được mọi thứ, từ trước đến nay cô luôn là một con rối trong tay Diệp Lưu Xuân!Bà ta tiến lên trước mặt cô, khom lưng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đẹp đẽ của cô, đôi bàn tay dịu dàng chạm hờ lên khuôn mặt xinh đẹp kia." Ta rất yêu con, rất muốn bảo vệ con, muốn con kết duyên với Tiểu Manh, muốn con trở thành người của Diệp gia chúng ta, nhưng..."" Con quá thông minh. "Chu Xuân Miên cười khổ, mi mắt khẽ trĩu xuống, chất giọng có phần khàn đi." Bà không yêu tôi, người bà yêu...là cha của tôi. "Người Diệp Lưu Xuân yêu chính xác là cha của cô, là Chu Vinh Thành!Vì sao cô biết?Đơn giản, vào thời điểm bị bắt đến đây, tất cả những gì bà ta đã nói với cô trước đây đều ùa về bên tai, có cả một câu nói cô không bao giờ quên được." Tuy con xấu xí nhưng lại có một trái tim nhân hậu như người cha của con..."" Ta rất nhớ ông ấy..."Tuy nói rất nhỏ nhưng tất cả cô đều nghe thấy, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ cuối cùng cô đã hiểu." Bà yêu Chu Vinh Thành, bà muốn có được ông, nhưng ông lại không để ý tới. Ông yêu một người khác, không phải bà! "Nghe đến đây, dì Xuân vung tay tát thẳng vào mặt cô, khuôn mặt trắng nõn phút chốc in đậm năm dấu ngón tay đỏ bừng." Ông ấy yêu ta! Ông ấy hứa sẽ cưới ta! "" Ông ấy yêu Thụy Mỹ Yên! Ông ấy rất yêu Thụy Mỹ Yên! "Cô thét lớn vào mặt bà, đôi mắt bắt đầu rướm nước." Người ông ấy cưới là Thụy Mỹ Yên, người ông ấy yêu cũng là bà ấy, ông ấy không hề có một chút tình cảm gì với Diệp Lưu Xuân bà hết..."Diệp Lưu Xuân đứng bất động tại chỗ, lúc sau lại bật cười ngạo nghễ." Nhưng bà ta chết rồi! Ông ấy sẽ yêu ta, sẽ không ai có thể cướp ông ấy đi nữa! "Chỉ vì tình yêu mà bà lại nỡ sát hại vô số mạng người?Chu Vinh Thành không yêu bà, bà không cam lòng, từng bước kết nghĩa chị em rồi dụ dỗ, khiến Chu Lực Vinh sa ngã rồi khiến ông tự tay giết sạch cả nhà mình, giết luôn cả cha cô!Bà yêu Chu Vinh Thành, nhưng ông lại yêu Thụy Mỹ Yên, bà cũng không cam lòng liền tìm cách khiến Thụy Mỹ Yên phải danh bại thân liệt!Nhưng vạn lần cô đều không thể hiểu, cớ sao..." Sao lại giết Thiên Vân? "Diệp Lưu Xuân đi vòng qua đằng sau lưng cô, đưa mắt nhìn vào hư không." Cô ta đã cướp mất người con yêu, hại con sống dở chết dở, ta trừng phạt cô ta, có gì là sai? "Nói rồi bà khẽ vỗ vai cô, khóe môi khẽ nhếch." Đau buồn vì nó lắm, đúng chứ? "" Mày là con gái của lão già đó cùng với con đàn bà họ Thụy kia, mày rồi cũng sẽ như nó..."Lời vừa dứt bà cười lớn, trông chẳng khác gì một kẻ điên loạn!" Bà điên rồi..."Chu Xuân Miên cả kinh trợn mắt nhìn Diệp Lưu Xuân, không ngờ người dì hiền từ năm nào lại là một kẻ độc ác nhẫn tâm, giết người không chớp mắt!Diệp Lưu Xuân từng bước tiến về phía cánh cửa, còn không quên nhắc nhở Diệp Manh." Bỏ đói nó, đợi nó không còn sức hãy ra tay..."Nói đặng, bà nghiêng người nhìn cô, nở nụ cười quỷ dị." Hãy làm như cách con đã làm với chính Thiên Vân vậy. "[........] " Giám đốc, nhị thiếu gia đến..."" Nói với nó tôi đang bận. "" Nhưng..."Trần Hạo đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn tên trợ lý của mình, tay vẫn ôm khư khư Thiên Vân trong lòng như một món bảo lý bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia liền đổ mồ hôi hột, cúi đầu run rẩy." Nhưng còn có cả..."Chưa nói hết câu, cánh cửa văn phòng bật bóng xinh đẹp thanh mảnh cùng một người đàn ông lịch lãm bước Hạo chưa kịp định hình, trơ mắt nhìn một lúc rồi liền đẩy Thiên Vân Vân ngã xuống sàn nhà bóng loáng, nhăn nhó vì đau." Chủ tịch Bella! Sao cô lại..."Trần Hạo nhìn sang cô, rồi lại nhìn Trần Gia Khánh, người em trai của khoác tay Gia Khánh tiến lên phía trước đối diện với Trần Hạo, vẻ mặt cả hai thản nhiên vô cùng." Tôi đến đây là muốn bàn luận về việc của công ty. "Nghe đến đây, mắt Trần Hạo sáng rỡ, vội mời cô ngồi xuống tay rót trà cho cô và anh, dường như quên mất sự hiện diện của Thiên Vân nhìn thấy cảnh Gia Khánh cùng cô tình tứ như vậy, trong lòng bỗng dấy lên sự ghen ghét." Chủ tịch, cô muốn chúng ta cùng hợp tác sao? "Cô khẽ nhấp một ngụm trà, mùi hương hoa lài xộc vào mũi dễ chịu vô khẽ gật đầu, cười nhạt." Đây là bản hợp đồng, tôi mong hai ta hợp tác vui vẻ. "Với thân phận của cô, một khi cô đã nói thì dù hắn có muốn từ chối cũng không hắn làm sao bỏ qua một món hời lớn như vậy?Gia Khánh đặt bản hợp đồng xuống, tiện thể ghé vào tai Trần Hạo nói khẽ." Anh trai, không nhờ em thì anh cũng không có ngày hôm nay. "Trần Hạo nghe vậy chỉ biết ngoan ngoãn cầm bút kí vào tờ giấy chối lời đề nghị của cô, khác nào bỏ qua một mớ kho báu khổng lồ?Với địa vị hiện tại, cô được xem là một viên kim cương, ai cũng muốn có được cô, công ty của họ sẽ phát triển đến mức chóng khi kí xong, hắn đưa tay chủ ý bắt tay cô, đôi mắt ẩn ý nhìn cô có phần do dự, Gia Khánh liền thay mặt cô bắt lấy tay Hạo tuy trong lòng luôn có thái độ ghen ghét và khó chịu với em trai mình, nhưng thời điểm này nhìn thấy cô có vẻ thân thiết với anh nên hắn đành kìm nén cảm nhìn hắn, rồi nhìn sang Thiên Vân mặt mày đang tối sầm lại nãy giờ, lòng đắc đứng lên, từ tốn đi tới trước mặt cười hiền, tay khẽ nắm tay ả." Trần thiếu phu nhân, sau này xin chiếu cố nhiều hơn! "Danh hiệu Trần thiếu phu nhân trước đây từng là của cô, nhưng bị ả cướp mất, việc hệ trọng như vậy chắc chắn ả phải trả Vân cười gượng." Chị cứ nói quá, tôi mới là người nên nhờ chị chiếu cố thêm.."Đáy mắt cô hiện rõ sự khinh bỉ ả ta, một cảm giác kinh tởm cứ sôi sục trong tháng sau này, nhất định cô sẽ chiếu cố ả.[.....]Rời khỏi công ty Trần thị, Gia Khánh ngồi trong xe nhìn sang phía đưa mắt xa xăm nhìn những hàng cây ven ba năm rồi, cảnh vật đã thay đổi bất giác cười khổ, những kí ức ngày ấy sao cứ hiện về dằn vặt cô như vậy?Nó không buông tha cô, cứ bám lấy cô qua ngày này tháng giác đau đớn ngày ấy đã dần biến thành một nổi kinh kinh tởm bọn người xấu xa ấy, kinh tởm những việc họ đã làm, kinh tởm việc họ đối xử với cô ra sao, kinh tởm những lời nói cay độc của họ về bé đã bị gắn mác là kẻ xấu xí, bị người đời khinh rẻ, lời lẽ không hay đương nhiên không đếm họ cần gì phải nhẫn tâm như vậy?Trời sinh ra đã vậy, thay đổi được sao?Chỉ cần họ có chút lương tâm, dành những ánh mắt đồng cảm với cô một chút, mọi chuyện chẳng phải sẽ êm đẹp sao?Ngay cả cha mẹ, họ còn chẳng thèm thương hại cô, muốn cô biến mất mãi có duy nhất là người dì thân thương của cô, nhờ có dì cô mới có được ngày hôm thở dài, mi mắt lại nặng trĩu, cô ngáp nhẹ một hơi, mắt vô tình liếc nhìn đã quan sát biểu hiện của cô từ nãy đến giờ, dường như chìm đắm vào sắc đẹp của cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có chút gượng khẽ hắng giọng." Chuyện tối qua anh tự tiện đưa tôi về nhà anh, coi như tôi tha cho anh lần này."Chưa kịp để anh trả lời cô liền nói với tài xế." Dừng xe lại đi. "Chiếc xe nhanh chóng tấp vào ven đường, cô mở cửa, tiện thể nói." Sau này đừng nên lập lại chuyện tương tự. "Anh ngỡ ngàng nhìn theo hình bóng nhỏ bé kia dần khuất xa, lúc sau mới kịp hiểu những gì vừa xảy nhiên nhớ ra chuyện gì đó, tay liền lấy điện thoại gọi cho Vương Xuân dây bắt máy, anh liền nói." Việc cậu nói lúc sáng, là việc gì? "Xuân Thành nhớ ra ngay, nhanh chóng đáp." Cậu chủ còn nhớ cái tên tài xế tông vào cô Chu không? "" Đương nhiên không thể nào quên được. "" Tôi đã xử lý hắn từ lâu, nhưng mới đây tôi lại được tin cô chủ tịch tập đoàn MK gì đó đang tìm tung tích của hắn. "Quả nhiên chuyện này không phải trùng hợp, Bella chắc chắn là Chu Xuân khẽ nhếch môi, cô chắc chắn không ngờ được rằng có một ngày anh biết được những việc cô làm, những gì cô đang giấu muốn né tránh anh, không muốn liên lụy hay dây dưa với anh, không muốn anh nhận ra cô, nhưng thật đáng tiếc, ông trời đã phụ lòng cô và đang giúp gác máy, chân vắt chéo, khóe môi cong lên hình vành cung, đôi mắt ẩn chứa sự đắc con đội lốt sói cuối cùng cũng lòi xem sau này cô đối mặt với anh thế nào?[.....]Còn!

cô vợ xấu xí của tổng tài biến thái