Phần 1 Vợ ơi! Yêu lần nữa - Câu chuyện kể về cuộc hôn nhân sắp đặt của Phúc và Thịnh, cả hai đến với nhau qua lời hứa hôn của mẹ. Bị chồng lạnh nhạt, 2 chị dâu ghẻ lạnh, may mà vẫn được mẹ chồng chăm sóc chu đáo nhất nên không thấy tủi thân khi ở trong nhà này.
Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé Chương 1 : Mang Thai Rồi Bệnh Viện X. Khoa Sản. Trong phòng, Từ Lạc đang ngồi chờ kết quả từ Bác Sĩ. "Cô Từ, cô mang thai rồi." Bác Sĩ nhìn cô nói. Từ Lạc nhìn bác sĩ cười yếu ớt. "Bác Sĩ, tôi mang thai sao?" Bác Sĩ gật đầu. "Đã tám tuần rồi!" Sau đó đưa bản siêu âm cho Từ Lạc xem. Ông nói tiếp.
Yêu lại mối tình đầu. 12/10/2022 - 18:15 . A A. Theo dõi trên - Trời ơi, sao chị lại lấy nó ra? - Cái này Ròm không biết nhe, Ròm đang dọn dẹp thì thấy thôi. "Anh qua Mỹ sống với em nhé", chị rụt rè đề nghị,
MV Làm Vợ Anh Nhé - Chi Dân chất lượng cao HD 720 1080, Video clip bản đẹp nhất cực nét có lyrics Đếm qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm. Trọn đời yêu anh nhé em. Em ơi lại gần anh nữa đi, em hãy nhìn thẳng mắt anh này. Anh sẽ rất hạnh phúc
Vợ ơi, vì chồng mà yêu thương mẹ chồng. Ngày 12/12/2015 21:04 PM (GMT+7) em lại mang anh ra so sánh. Ừ, thì anh cũng ngủ nướng nhưng anh xem bóng đá thâu đêm. Vả lại, công việc ở dưới bếp không đợi anh dậy làm, mà là đợi người phụ nữ, người con dâu, người vợ như em
Phim Vợ Ơi, Bồ Nhé Tập 3 4 5 (2016) Phim mới Vợ ơi bồ nhé Việt Nam. Xem phim Vợ Ơi Bồ Nhé Trọn Bộ Tinh Yêu Như Cánh Hoa Rơi. Trọn Bộ Vietsub (2022) Tập 10 Vietsub. Nơi Tình Yêu Dậy Sóng. Thái Lan 2021. Tập 22 Vietsub. Lương Ngôn Tả Ý
NA0VuT. Diệp Thành đồng ý ly Lạc cảm thấy chua chát, cô rõ ràng yêu hắn, thế mà...."haizz..bỏ đi, thật đau não mà."Cô giống như mọi khi, lần mò vào bếp để làm cơm tối cho thịt bằm, thơm nức, cà ri gà siêu ngon. Thêm món xào thập cẩm..Bữa cơm ba món, ngon như thế, nhưng là cô lại không cảm thấy hào hứng nữa...Bên ngoài, Diệp Thành rõ ràng đang nghe một cuộc điện thoại. Khỏi cần nói, cũng biết, còn ai ngoài Lưu Tâm Nhã kia chứ? Mặc dù Diệp Thành giảm thấp âm thanh, như Từ Lạc vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn. Mang theo đầy sủng nịch mà trước nay hắn chưa từng nói với cô dù chỉ một giọng đầy cưng chiều mà nói với Lưu Tâm Nhã bên kia điện thoại." Được, anh đã ly hôn với cô ta rồi, ngày mai cô ta đi, anh sẽ đón em về....ngoan, tối đắp mền kĩ vào, đừng để bị ốm, ....được, được...em là bảo bối của anh mà.."Từ Lạc nghe mà chua xót, cô ngước mắt lên trần nhà, nước mắt khẽ chảy xuống lăn theo hai gò má đỏ cơm đã dọn sẵn sàng, cô và cơm vào miệng mà không thèm nhìn lấy hắn một cái. Hắn cũng chẳng quan tâm cô nghĩ cái gì. Mạnh ai người đó bữa cơm chán khi thu dọn bát đĩa. Cô đi về phòng của mình. Thu dọn hành lý. Xong đâu đấy, cô nằm phịch trên giường, mệt nhiên, cánh cửa đẩy vào, là Hắn."Anh vào đây làm gì?" Từ Lạc không nhìn hắn mà Thành leo lên nằm gần cô, cánh tay hắn lại bắt đầu sờ loạn. "Bà xã, em năm năm qua vất vả rồi, tối nay, thưởng lần cuối cho em."Từ Lạc cười khổ, cô nằm đó, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn kéo cô quay người lại, bất giác mặt cô đập vào khuôn ngực săn chắc của nhớ lại có lần từng nói với Diệp Thành, cô nói " em khi đó chỉ thấy anh một lần, từ đó trong mộng xuân toàn là anh."Lúc này, nhớ lại, cô có chút xấu hổ, chua chát trong tim. Cô biết mình có thai với hắn, nhưng hắn sẽ vui sao? Cái thai chỉ mới hai tháng, nếu quan hệ sẽ ảnh hưởng...cô mệt mỏi mặc kệ tới đâu thì Diệp Thành, cô cười khẩy, nói một câu ngắn gọn."Đàn ông các người thật lạ, miệng nói, nhưng hành động lại chẳng đúng tí nào..Giả dối."Diệp Thành đang hôn khắp người cô, câu nói của cô khiến hắn tức giận, lập tức, chiếc váy của cô bị hắn xé toạc. Thân thể trắng noãn của cô đập vào mắt tức hắn điên cuồng, ý loạn tình mê mà làm cô. Năm năm rồi, mỗi lần yêu với cô hắn vô cùng hài lòng...Diệp Thành hết hôn hít, lại lên đỉnh mấy lần, cả phòng xuân tình ngập tràn...Sau khi kết thúc, Từ Lạc rã rời nằm tại chỗ, Diệp Thành hiếm thấy thế mà lại bế cô đi tắm nước ấm. Cô kinh ngạc khi thấy hắn làm như thế, nhưng cô cũng mặc kệ, dù gì ngày mai, khi cô đi khỏi nơi này, hai người họ đã kết thúc. Thế thì lúc này cứ tranh thủ sự quan tâm của hắn không biết là thật tâm hay giả khi tắm rửa cho cô xong, hắn bế cô vào giường, rồi đi tắm. Nửa tiếng sau hắn quay trở cạnh cô, hắn ghé sát khuôn mặt của mình đến gần mặt cô, gần đến nỗi Từ Lạc có thể cảm nhận tất cả mùi hương trên người hắn, hơi thở của hắn, và nhiệt độ nóng như lửa của thân thể Thành nhìn Từ Lạc, hắn nhẹ nhàng mà đặt một nụ hôn trên môi cô một cái."Từ Lạc, Ngủ ngon," vừa nói hắn vừa kéo chăn đắp cho cả hai, im lặng chốc lát, "hắn nói, tối nay em nằm trong ngực tôi mà ngủ."Từ Lạc được hắn ôm trong ngực, liền ấm áp từ đầu đến vào khuya, xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng. Nhìn ra ngoài, có thể thấy, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đến thấu tường nhà, đồng hồ quả lắc vẫn không ngừng đung đưa từng giây trôi Thành đã ngủ say, nhưng Từ Lạc lại không thể ngủ nổi. Cô khẽ mở mắt nhìn hắn, đánh giá khuôn mặt hắn gần trong gang tấc."Sao chồng cô, hắn lại đẹp trai và soái đến thế cơ chứ?" Diệp Thiếu Gia. Con trai Chủ Tịch Tập Đoàn Diệp Thị. Chân mày kiếm đen sắc sảo, lông mi dài, sóng mũi dọc dừa, nét mặt hoàn hảo không tì vết, tuấn tú, khôi ngô như thiên dáng lại chuẩn không cần chỉnh, cường tráng, phong độ...lại còn là người thừa kế khối tài sản kếch xù..Hắn mà chỉ cần nghiêm túc nhìn một cái thôi, thì có cả khối cô gái phải rụng trứng vì hắn...Từ Lạc lớn gan, cô đưa miệng mình mà hôn hắn một cái trên môi mỏng của tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ thật may, ban nãy hắn hung hãn như thế nhưng cái thai chẳng hề hấn gì. Khẽ cười cô nói thầm."Bảo bối à, con nhìn cho rõ, đây là baba của con...""Mặc dù baba rất tồi....nhưng mẹ thực yêu baba con lắm...""Ba ba của con, sau này sẽ có gia đình cùng người khác, nhưng mà mẹ không cần hắn, một mình mẹ sẽ nuôi con, được không?""Tối hôm nay, là buổi tối một nhà ba người chúngta ở cùng nhau. Ngày mai đi rồi, con nhớ lén tạm biệt với baba con nhé."Từ Lạc cứ vậy mà lẩm bẩm, mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào trần nhà, tâm tư phiền loạn...Đây là đêm cuối cùng cô được nắm gần Diệp Thành để ngủ trong suốt năm còn 5 tiếng nữa, mặt trời sẽ thức dậy. Kết thúc năm năm bên nhau. Chấm nay về sau, liền không liên quan, cô làm mẹ đơn thân nuôi con của cô. Diệp Thành sẽ được toại nguyện sống bên người mà hắn yêu. Tình nghĩa vợ chồng của hai người họ đối với hắn mà nói, cũng như bèo dạt mây trôi thế không muốn thì cũng phải cam tâm mà với Diệp Thành chẳng qua chỉ là hôn nhân ép yêu Lưu Tâm Nhã nên sẽ cùng cô ta đi đến hết cô chẳng qua chỉ là công cụ cho hắn giải toả mà thôi....Tới bây giờ, cô nên buông tay rồi...có níu kéo thì người thiệt vẫn là cô...
Từ Lạc nghe giọng điệu đã có chút hèn mọn của Diệp Thành, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng cô lại giống như bị mắc kẹt, nửa chữ cũng không thể nói ra Thành, anh ta như thế này, cô chưa thấy bao cầu xin chút bày tỏ của mình, vì cầu xin chút ấm áp như vậy, dùng tới ngữ khí như vậy, mang theo ánh mắt bi thương như không phải là anh. Tuyệt đối không giống Lạc nuốt xuống một ngụm, thân âm bất ổn, cô nói, "Diệp Thành, anh phải biết, anh là một tổng tài có quyền thế, còn tôi chỉ là một người bình thường, tôi yêu anh 5 năm, làm vợ anh 5 năm, ngoại trừ vết thương đầy lòng, cái gì cũng không nhận được. Anh bây giờ quay đầu truy cùng như thế, anh bảo tôi tin anh thế nào đây?"" Anh biết em mất lòng tin với anh, cho nên anh hi vọng, có thể thông qua hành động thực tế, để em cảm nhận được em yêu anh, anh không nói xuông, anh thật sự rất yêu em." Ngón tay Diệp Thành nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Từ Lạc, giống như đang mân mê một món đồ trân quý nhất trên đời Lạc cắn môi, cô nói, "tình yêu của anh đến cuối cùng thật không phải lâu dài....Anh có lẽ chỉ là không cam lòng mà thôi, hoặc có lẽ chỉ là xen lẫn tình cảm với người khác, và sau đó, anh sẽ phát hiện có một người phụ nữ khác còn khiến anh yêu nhiều hơn, mới mẻ hơn tôi..."" Anh yêu em!" Diệp Thàn vô cùng kiên định, âm thanh kia trầm thấp mà giáng xuống, nặng nề đến mức Từ Lạc không thể chống đỡ được, "anh yêu em, chỉ yêu mỗi em."Từ Lạc hai tay muốn đẩy Diệp Thành ra, "anh khẳng định như vậy, tự anh tin được sao?""Không đâu, anh hiện tại rất hiểu lòng anh, chi nên anh tin." Hơi thở của Diệp Thành chặt chẽ giam cầm Từ Lạc, anh nói, "anh thực hi vọng em có thể tin anh, cho dù hiện tại em không cách nào hoàn toàn tín nhiệm anh, vậy thì sau này, em có thể bổ sung lại tín nhiệm và tình yêu đã bị anh phá vỡ mất hay không?"Từ Lạc trầm mặc một hồi, không nói chuyện, dùng sức thoát ra khỏi tay của Diệp Thành. Cô lạnh lùng đi trở về phòng mình, rồi cứ vậy, dưới cái nhìn chăm chú lại mang đầy đau đớn dằn vặt của Diệp Thành., cô đóng sập cửa Thành nhìn cánh cửa kia, trái tim anh đau đến co thắt, rỉ cả dường như nhìn thấy Từ Lạc đã khép cửa trái tim cô lại, ai cũng không thể anh ! Chính anh là người đã từng bước ép cô đến như vậy. Tất cả tội lỗi, đều chính là do anh dẫn tới. Anh sao có thể biết trách ai đây. Anh chỉ có thể trách bản thân mình ngu ngốc mà có ai khác làm. Là anh tự mình phá hủy thứ mình trân quý nhất, là anh tự tay tiêu diệt hạnh phúc duy nhất đời này của Thành đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng, anh cảm nhận được đau đớn và hối hận trong tim anh quay cuồng giống như sóng lớn đánh trong cơn bão cường vọt tới bên tủ kính đựng rượu bên trong, run rẩy mở cửa tủ thủy tinh ra, cầm lấy một chai rượu, cũng không nhìn niên đại cũng như nhãn hiệu, hạn dụng của rượu, mở nút ra, rót vào trong miệng giống như rót nước thực sự đã sắp đến cực hạn, anh biết. Thật lâu như vậy, từ lúc anh biết hối hận đến nay. Anh mãi vẫn chưa nhận được đáp án rõ ràng của Từ Lạc, dường như tất cả cố gắng lúc trước của mình toàn bộ đã vứt xuống nước sâu, mục tiêu cuối cùng của mình tất cả đều trở nên một bức tường chắn, trong lòng anh vô thức vang lên một thanh âm tàn khốc đang nói, "Từ Lạc sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."Hầu kết Diệp Thành không ngừng chuyển động mà để rượu kia trôi xuống dạ dày thật nhiều, anh không biết đã tu hết bao nhiều chai rồi, chỉ biết mình tửu lượng vô cùng tốt, nhưng đã ngà ngà có chút là vậy, anh vẫn có thể ý thức rằng, nếu anh không uống rượu nhiều vào, để làm tê dại đi chính khối óc mình, anh sợ bản thân lại làm ra điều gì đó quá sợ bản thân mình sau khi đau khổ đến cực hạn mà đánh mất lí trí, rồi vì muốn có được Từ Lạc mà sẽ liều lĩnh, không ngại ngần mà cưỡng ép xâm phạm thân thể của tuyệt đối không thể làm như vậy, nếu làm thế, anh nhất định sẽ bị Từ Lạc phán quyết án tử cho nên, anh phải nhịn, nhịn đến nỗi đau đớn như bị chiên xèo xèo trong chảo mỡ, thì anh cũng phải Thành lảo đảo ngã ngồi trước cửa phòng Từ Lạc, dựa vào cửa phòng của cô, lại nốc vào đầy một miệng rượu, nuốt xuống, mắt vô thức nhìn lên trần nhà tối đen, khổ sở nói, "Vợ à, anh nhớ em, anh thật sự rất nhớ em, nhớ em nhiều lắm....."Diệp Thành nức lên một tiếng khiến cơ ngực phát đau, anh lại khản đặc nói, " Vợ ơi, anh thật sự đã sai rồi, anh tại sao khi đó lại ngu ngốc như vậy chứ, tại sao ngu đến mức tự tay đẩy em ra khỏi cuộc đời anh..."Diệp Thành ở bên ngoài, cứ thế vừa nốc rượu rồi lại lẩm bẩm, nói đến hồ đồ, nhưng anh không biết rằng, bên trong phòng kia, Từ Lạc cũng đang ngồi xụp xuống khổ sở dựa ở cửa, ngẩn hết cả người. Bởi vì từng câu nói của anh, cô đều nghe hết. 5 năm, 5 năm rồi, danh xưng vợ kia rốt cuộc cô cũng nghe thấy từ miệng Diệp Thành gọi cô liên tục....Cứ vậy, thời gian chầm chậm trôi qua. Một ơt bên trong, một ở bên ngoài, một người ngồi nói, một người ngồi cửa, ngoài cửa. Một liều mạng muốn đi vào, một liều mạng khóa cửa để không còn tổn thương Thành vẫn uống rượu vào họng, nói tiếp, "Vợ à, Lạc Lạc à, anh xin em đấy, em mở cửa được không? Anh từ nhỏ đến lớn, không có ai dạy anh cách thế nào để yêu một người cả, anh thấy ba anh dùng tiền và quyền lực thì đã giải quyết được vấn đề, thế nên anh cho rằng....anh cho rằng chỉ cần có tiền và có quyền, anh sẽ có thể có được tất cả. Anh nhớ lần đó lần đầu tiên gặp em, em đã đến ứng tuyển vị trí thư ký cấp cao, anh vẫn nhớ như in dáng vẻ của em, mặc gọn gàng sạch sẽ, nụ cười đó cũng sạch sẽ, em khi đó rất đẹp.....và rồi em thành vợ của anh..""....Anh.....anh nghĩ từ lúc đó trong lòng anh đã có em, nhưng anh lại vô cùng đáng chết mà không biết rằng, anh đã vô tình làm tổn thương em sâu sắc từ dạo đó. Anh cho rằng chỉ cần nắm quyền thế lớn nhất, anh liền có thể giữ em lại, anh thật sự không biết....yêu một người không phải chỉ là bên ngoài, mà là phải ở trong tim."Diệp Thành cứ thế liều mình mà đào bới lại, nhớ lại, nhớ đến dáng vẻ ôn nhu mở rộng nội tâm của Từ Lạc nằm sâu trong trí nhớ của mình, bất giác hai hốc mắt anh đỏ lên, cay xè...nghẹn ngào, "Lạc Lạc, anh biết, 5 năm kia, nhất định là lạnh nhất, dài dẵng nhất, em đau đớn 5 năm, chịue cùng cực tâm can dày vò vì thương tổn 5 năm, anh hiện tại.....hiện tại, có thể cảm nhận được cái cảm giác giống em khi đó rồi...."Anh lại nức lên, "anh đã từng cho rằng, tình yêu của em là bình thường nhất, không có gì ấn tượng thu hút nhất, bởi vì anh ngu ngốc mà không cảm nhận được. Nhưng mà hiện giờ anh đã biết rồi, em giống như không khí của anh vậy." Diệp Thành tự giễu cười cay đắng một tiếng, mùi rượu nồng nặc, nói tiếp, "em như khí ôxi vậy, bình thường đều không nhìn được, không sờ được nhưng vô tình nếu mất đi, sẽ đau khổ mà chết."Nước mắt từ trong hốc mắt của Diệp Thành rơi ra, trượt dài trên gò má, nó nóng ấm, nhưng ngay cả bản thân Diệp Thành cũng không nhận ta, anh lần đầu tiên đã khóc. "Anh yêu em, nhưng lâu như thế, anh mới phát hiện, em có phải thất vọng về anh lắm không?"Diệp Thành hận không thể cho mình mấy cái đấm, thanh âm của anh mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, "tất cả, đều là lỗi của anh, là do anh...nhưng mà Lạc Lạc à, nếu em vẫn còn một chút quan tâm anh, em có thể đáp lại anh không? Một chút thôi, chỉ một chút thôi là được rồi...!"Bên trong cửa, vẫn là an tĩnh đến sợ hãi." Chỉ một câu thôi, được không? Em nói với anh đi, một câu thôi cũng được.....chỉ một câu thôi....nhé..."Vẫn là không có âm thanh nào hồi đáp." Lạc Lạc....em...em....thật không muốn để ý đến anh nữa sao? Haha...." Anh cười nhưng nước mắt vẫn tuôn, "xem....ra...là anh đã yêu cầu quá xa vời rồi."Diệp Thành suy sụp chán nản, cầm chai rượu, tay kia lau đi nước mắt hối hận cũng như thất vọng, thân hình cường tráng hơi lung lay, đi về phía cửa phòng của Lạc không muốn phản hồi với anh, anh còn làm gì được đây, anh cho dù lúc này đau khổ tột cùng, vô trợ đến chết, thì cũng là do chính bản thân anh tạo nghiệt, Diệp Thành cười khổ, cay đắng, nhắm mắt lại, quyết định rời khỏi, nhưng ngay lúc anh định rời đi, bước chân anh bỗng nhiên khựng lại."Cạch, cạch. "Mắt Diệp Thành nhất thời mở to, trái tim đập lên cuồng nghe thấy tiếng Từ Lạc mở chốt cửa. một khắc đó, phát ra một tiếng vang vô cùng nhẹ nhàng....
Bạn đang đọc truyện Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé của tác giả Nguyễn Nhiễm. Từ Lạc nhìn bác sĩ cười yếu ớt. "Bác Sĩ, tôi mang thai sao?"Bác Sĩ gật đầu. "Đã tám tuần rồi!" Sau đó đưa bản siêu âm cho Từ Lạc xem. Ông nói tiếp."Đây là ảnh siêu âm của cô, cái bóng bằng hạt đậu kia chính là thai nhi còn chưa thành hình, nó chỉ mới có trái tim thôi. Rất nhỏ."Từ Lạc sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc, "là con tôi thật sao?""Ừ," vị bác sĩ lên Lạc xúc động. Trong bụng cô đúng là đã có một sinh linh rồi. Cô có con với hắn suy nghĩ một lát, mặt cô bỗng trở nên tái nhợt..cô lắp bắp.."bác sĩ, có thể phá thai không?"Vị bác sĩ cau mày, ông đẩy mắt kính ngay ngắn lên sóng mũi rồi nói. "Cô Từ, thật đáng tiếc, ở bệnh viện chúng tôi không có lệ đó. Thế nên, cô nên đi nơi khác để giải quyết."
Sáng sớm, Từ Lạc mơ mơ màng màng ngủ, vừa mở mắt, đưa tay dụi mắt, "trời sáng rồi sao?" Quay đầu sang, chỗ Diệp Thành đã trống không. "Quả nhiên là nóng lòng như thế." Trong lòng Từ Lạc chua xót mà cười khổ. Cô bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt. Đối diện với gương, cô búi lên kiểu tóc cục dễ thương. Nhìn gương một lúc, Từ Lạc cười lạnh, "hôn nhân không tình cảm thì đã sao? Cô cũng nhất định không để bản thân mình úa tàn, phải đẹp mê người như thế." Xinh đẹp khiến đàn ông phải điêu đứng. Xong đâu đấy, cô quay về phòng kiểm tra lại hành lí. Miệng khẽ lẩm bẩm câu hát trong bài hát Lặng lẽ buông của ca sĩ Rôti gì gì đó...cô chả biết..chỉ là thấy hay nên hát.. Ở đây, cô sống đã được 5 năm, ít nhiều cũng quen thuộc. Nhưng suy cho cùng cô chỉ là người qua đường với hắn, hôn nhân không tình yêu. Thu dọn đồ xong, cô nói thầm với cái bụng còn phẳng lỳ của mình, "hiện tại chỉ có hai chúng ta sẽ sống cùng nhau thôi bảo bảo ơi..." mắt cô đầy ý cười mà xoa bụng mình. Để lại tờ đơn ly hôn đã kí tên mình. Cô cười, mắt cay cay đi khỏi phòng. Đứng trước cửa sổ sát đất sáng sủa. Biệt Thự này địa thế hơi cao, có thể nhìn thấy nhà cao tầng san sát nhau và dòng xe cộ qua lại của Thành phố. Tự nhiên Từ Lạc nảy ra ý định to gan, cô lấy một cây bút lông to dùng để đánh dấu, ở trên cửa sổ đề luôn bốn chữ hào sảng - Diệp Thành Tra Nam. "Hay, chuẩn..." Đi khỏi Diệp Trạch, bầu trời rộng lớn, xanh biêng biếc, gió thu nhẹ nổi lên, cuốn lớp lá khô vàng trên mặt đấy bay lên. Cuộc sống tự do rốt cuộc cũng đã tới. Từ nay, cô tha hồ mà bay lượn. Cùng với bảo bảo của cô. Đi được một đoạn, bụng cô liền biểu tình, đưa tay kiểm tra túi xách.."Ôi mẹ..Chỉ có vài trăm ngàn đồng lẻ thế này." Cô thở dài...ài sao trước đây cô lại ngu thế chứ? Từ khi kết hôn với Diệp Thành. Cô chả làm cái gì khác là trợ lí cho hắn, làm cho có í, ban ngày làm trợ lí ban tối làm ấm giường, để hắn giải tỏa, thế mà hắn tháng nào cũng chuyển tiền vào thẻ ATM của cô ít thì vài trục triệu, hứng lên có khi lên cả trăm triệu đồng. Ơ, thế mà cô ngu ngốc, chỉ vì muốn lấy lòng hắn, mà mua toàn thứ đắt tiền cho hắn...tiêu tiền vô tội vạ...chỉ để hắn coi trọng cô hơn một chút. Kết cục, vẫn phải ly hôn, vẫn bị đuổi ra khỏi nhà. Để tiểu tam lên ngôi. Biết vậy, cô chả có tiêu tiền phung phí vào cái tên chồng đểu của cô như thế, để tiền sắm cho bản thân còn có lý hơn. Ghé đại vào một quán lề đường, cô kêu một xuất cơm tấm mười lăm ngàn, ngồi ăn, "mẹ ơi, đúng là tiền nào của nấy, cơm tấm có 15k thì ngon thế nào nổi," cô ăn được vài hột, rồi ngồi thừ ra.. Bên ghế cạnh cô. Một cậu học sinh học cấp hai cũng đang ngồi ăn...Bộ dạng ăn vội ăn vàng, giống như ăn cướp vậy, xuất cơm chỉ còn vài miếng là hết. Chắc là thèm, hoặc đói hay sao đó. Cậu nhóc quay qua, thấy Từ Lạc nhìn mình, cậu cũng lặng lẽ nhìn cô một cái, rồi nhìn đến xuất cơm của cô vẫn còn y nguyên.. Cậu nhích lại gần, nói nhỏ..ái ngại.."Chị ơi, em đói lắm, nếu chị không ăn cơm đó, có thể cho em không?" Từ Lạc nhìn cậu nhóc, cười vui vẻ, cô đẩy khay cơm qua chỗ cậu. Rồi hỏi, "Cậu bé em thích cơm tấm với sườn lắm hả?" Cậu nhóc cầm miếng sườn ngoạm một miếng to, gật đầu như băm tỏi, nói.. " Em thích lắm, nhưng là nhà em rất nghèo, em chỉ có thể ăn cơm nguội mà thôi." Cô cười, "Cậu bé, em cố gắng thi điểm tốt, thì mẹ em sẽ mua cơm tấm sườn cho em đó." Cậu nhóc thở dài một hơi, bộ dạng như ông cụ non " Ài, chị không biết đâu, mẹ em í không phải kiểu người dễ bị dụ đâu. Vô tác dụng." "Trần Lập Tuấn! Con lại lắm miệng lắm mồm lại nói xấu ta cái gì hả?" Một giọng nói vang lên từ phía sau. Từ Lạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một phụ nữ trung niên, đứng chống nạnh, bộ dạng như mấy bà bán cá, bán cua ngoài chợ. Bà ăn mặc giản dị, mặt mũi hơi tiều tụy, có chút yếu ớt. Nhưng Từ Lạc có thể nhìn ra được, bà ấy là một người phụ nữ vừa tháo vát đảm đang, vừa lao tâm. Cậu nhóc sợ cả người run rẩy, " Mẹ." Người Phụ nữ nhìn Trần Lập Tuấn, tiến tới tóm cậu như tóm gà con, " đi, về, nhà !!" Aaa...Trần Lập Tuấn mặt đầy ủy khuất, hai má đỏ bừng, " không, con không muốn về, con chưa ăn cơm sườn xong mà." Bà nhìn con trai, lắc đầu, thở dài, " không ăn cơm tấm sườn nướng nữa ? Về nhà với mẹ, mẹ chuẩn bị món còn ngon hơn cơm sườn cho con, đoán xem đó là món gì?" Cậu nhìn mẹ, "là gì ạ?" Người phụ nữ cười tới nếp nhăn hằn cả lên hai đuôi mắt, "mẹ chuẩn bị món cơm nguội rang với nước tương cho con đấy.." Trần Lập Tuấn càng ồn ào giận dữ, "aaaa...con không muốn, con không về!" Người phụ nữ nổi giận, lo toan trong cuộc sống khiến bà trở nên táo bạo, bảo thủ hơn trước đây. Bà túm cổ áo con trai, lôi đi sềnh sệch, không muốn cũng phải về, nhà nghèo mà suốt ngày cơm tấm với chả cơm sườn, cút về nhanh.." Vừa nói bà vừa lôi Trần Lập Tuấn rời đi, trước khi đi khỏi, bà vẫn không quên quay đầu lại nhìn Từ Lạc cười ái ngại. Từ Lạc lắc đầu ý là không có gì. Nhìn bà, cô lại nhớ đến mẹ cô. Gia cảnh của cô, cũng thuộc loại hạng trung ở thành phố X. Năm năm trước, cha mẹ cô ly hôn, cô sống với mẹ. Bà lao lực, rồi lao tâm, bệnh nặng mà qua đời, trước khi chết, bà đã nhờ mẹ của Diệp Thành là bạn thân của bà, chăm sóc cho cô. Thế nên khi bà vừa mất, cô được mang về Diệp Gia, được làm trợ lý cho Diệp Thành. Ai mà ngờ, cha mẹ Diệp Thành lại bắt hắn cưới cô. Dĩ nhiên, cô thích, còn hắn thì lại không bao giờ chấp nhận. Lấy cô, rõ ràng chỉ là trách nhiệm. Giờ nghĩ lại sao mà chua thế? Nhìn dĩa cơm sườn của Trần Lập Tuấn đang ăn dở dang, Từ Lạc lẩm bẩm, "cơm dở chết đi được, thế mà lại có đứa thích, chả hiểu..." Cô đứng dậy trả tiền rồi rời khỏi quán. Nhớ tới mẹ làm cô tủi thân, đúng là chả ai tốt với cô như mẹ. Mắt cô cay xè... Đưa tay lên, một bên dụi dụi mắt, một bên đi sang đường lớn đối diện. Ngay lúc này, một đám học sinh đi xe đạp, đeo tai nghe vừa đi vừa nói cười, ánh mắt phân tán, căn bản chả nhìn thấy phía trước. Từ Lạc cúi đầu đang đi, nghe thấy tiếng chuông xe vang lên phía trước, vừa ngẩng đầu lên thì ầm một cái, mạnh mẹ té xuống đất. Cô ấp úng, miệng lẩm bẩm, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, trên trán, máu tươi chảy dọc xuống thái dương....
Từ Lạc trải qua mấy ngày quan sát và trị liệu, coi như là đã ổn định vài ngoài phòng sĩ đưa tay đỡ cặp kính, nhìn danh sách kiểm tra trên tay, " Ổn rồi, không có vấn đề gì nguy hiểm nữa, các chỉ số rất bình thường, thai máy tốt, tim thai đập bình thường, cũng không có dị tật, vài hôm nữa làm kiểm tra một lần để đảm bảo."Diệp Thành gật đầu với các bác sĩ, " Vất vả rồi, cảm ơn mọi người."Hoàng Hiếu từ xa tây trang chỉn chu đi tới trước mặt Diệp Thành. " Diệp tổng, điều tra xong hết, có thể yên tâm được rồi."Diệp Thành gật đầu với Hoàng Hiếu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi phòng bệnh, Từ Lạc đang ngồi trên giường xem chăm chú một quyển sách, thấy Diệp Thành đi tới, cô cũng không có phản Thành trầm mặc ngồi xuống bên giường bệnh của cô, hắn đưa tay lấy một quả quýt, lột vỏ rồi tách múi quýt đưa tới miệng Từ Lạc, nhẹ giọng, " cho em.""Tôi không ăn quýt." Từ Lạc xoay Diệp Thành vẫn như cũ không động đậy, múi quýt vẫn ở trước miệng Từ người giằng co một hồi, cuối cùng Từ Lạc đành chịu thua, cô mở miệng ăn múi quýt kia vào, sau đó liền nhíu mày, " chua quá."Hắn nghe cô bảo chua, liền bỏ quả trên tay, bóc quả khác, vừa thao tác vừa nói, " ngày mai, tôi chuyển viện cho em, đến khi xuất viện, Diệp Trạch sẽ là nhà của em, em an tâm dưỡng thai, những cái khác đừng nghĩ đến."Từ Lạc hơi kinh ngạc, đặt cuốn sách trong tay xuống, khuôn mặt nhưng lại đầy trấn định nhìn Diệp Thành, cô nói, " Tôi sẽ không về Diệp trạch ở."" Không được nháo, tôi lo cho em." Hắn lại đưa múi quýt khác cho vào miệng Lạc quăng cuốn sách qua một bên, trực tiếp đoạt quả quýt bóc rồi trên tay hắn, tự cô tách để ăn. Cô vừa ăn vừa nói, giọng quyết tuyệt," Diệp Thành, anh đừng tự cho mình là đúng, đừng nghĩ rằng tôi sẽ vì đứa nhỏ mà cam tâm tình nguyện để theo anh về. Hai chúng ta vốn đã không còn gì, vậy nên không cần qua lại nữa. Cho dù anh chưa kí đơn Ly Hôn, nhưng tay tôi đã kí rồi. Còn về đứa con, chúng ta đều có thể kí thỏa thuận nuôi dưỡng. Nếu anh không chịu, vậy thì tôi sẽ đi khỏi Thành Phố, vĩnh viễn biến mất trước mắt anh." Diệp Thành siết chặt bàn tay của cô, " Từ Lạc, em nghe tôi được không, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, cũng sẽ đối tốt với em."Từ Lạc giật tay cô khỏi tay hắn, " tôi mệt mỏi rồi, anh mau đi đi.""Từ Lạc, là trước đây tôi có lỗi với em, hiện tại em có con với tôi, tôi không thể bỏ mặc em đâu. Tôi.." Hắn còn chưa dứt lời liền bị Từ Lạc ngăn lại," anh chưa chịu đi đúng không?" Cô một cái nằm quay lưng vào vách, chửi lớn, " mẹ kiếp, đi đi, tôi sống sao kệ tôi, cũng không liên quan đến anh nữa. Lãi nhải mãi, rõ phiền...cút..."Sắc mặt Diệp Thành trầm xuống, định kéo cô để chất vấn thì Từ Lạc đã cuộn tròn trong chăn kín mít, không noi tức đến nghiến răng, đành chua xót rời khỏi phòng Lạc chùm trong chăn, nhưng mắt lại mở to, trong lòng cười giễu Thành khốn kiếp, đối tốt cái gì chứ? Tốt cái quần í, cô không có tin hắn nữa....Hắn mà thay đổi, thì cô có mà đội mo cau đi khắp thủ đô mà khen hắn luôn ấy chứ...Mà không, hắn mà thật lòng thay đổi, thì cô thay tên đổi họ theo họ hắn luôn....Sàm...bà đây mà tin anh...lần nữa...hứ làm cún luôn......Cuối cùng việc chuyển viện cho Từ Lạc cũng thuận lợi. Cô vốn không muốn chuyển viện, dù gì, đội ngũ bác sĩ bên này cũng không tệ mà cái đồ khốn Diệp Thành cố chấp như kim loại đồng thiếc vậy, axit cũng không mòn, cứ dùng lý do đứa nhỏ trong bụng cô là của Diệp gia, cho nên cần tới bệnh viện tốt hơn...Thế nên đó là lí do cô đang có mặt ở bệnh viện sang chảnh nhất Thủ đô nhíu mày, nhìn hết đồ thiết bị trong phòng bệnh cao cấp đặc biệt này, phòng rất rộng, đầy đủ tiện nghi, như một cái chung cư nhỏ, dụng cụ xa hoa bày biện đúng quy tắc, trong lòng có hơi bất đắc dĩ. Mẹ ơi, Diệp Thành hắn là đang đốt tiền sao?Hắn không xót, nhưng cô thì xót chết được, tên nhà giàu này xem tiền là giấy vụn sao chứ?Bên ngoài phòng bệnh, viện trưởng dẫn theo một đội ngũ bác sĩ giàu kinh nghiệm, đi về phía phòng họp, theo yêu cầu của Diệp Thành mà đưa ra phương án chăm sóc cho Từ bệnh đang an tĩnh, cánh cửa liền mở ra, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đẩy đẩy gọng kính giả cận, từ tốn, " Lạc Lạc."Từ Lạc ngước mắt vừa nhìn, là Lương Minh nở nụ cười nói, " Bác sĩ Lương, khéo quá, sao cô lại ở đây, nào qua đây ngồi."Lương Minh Phương đi tới ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc, đầu tiên xem thử cô đang truyền dịch đã đúng chưa, lại hỏi thăm một phen tình huống của cô, mới thở dài," hazz, sao thế, đang yên đang lành, lại xảy ra chuyện như vậy, thật may là cô và đứa bé không sao đấy."Từ Lạc cách lớp áo sờ bụng nhỏ hơi nhô lên của cô, "ừm, tôi không sao rồi, nhưng mà bọn khốn lòng lang dạ sói đó, tôi sẽ không tha cho bọn chúng.""Ừm, " Lương Minh Phương gật gật đầu, " trong lòng cô cảm thấy thoải mái là được."" Bác Sĩ Lương hôm nay sao lại ở đây?" Từ Lạc cười cười lộ ra hai cái răng khểnh, đổi chủ đề, " cô không phải làm ở bệnh viện Trung Ương sao? sao lại mặc đồ ở đây...?"Lương Minh Phương hừ lạnh, " còn không phải vị kia nhà cô, hắn ta một yêu cầu tất cả các bác sĩ nam nữ chuyên khoa sản tề tựu về đây, nói là để chăm sóc cho vợ hắn. Thật là hắn không biết thì thôi, biết rồi lại phô trương đến thế, tôi nói này Từ Lạc, chồng cô í, hắn ta bày trận địa còn lớn hơn là dàn quân nhập ngũ ấy."Từ Lạc ngẩn ra, sau đó xùy một tiếng, " anh ta đó là vì tôi sao? Hứ, chẳng qua tôi mang thai con hắn, mang dòng máu của Diệp gia, nên hắn muốn đối tốt với tôi thôi. Kì thực tôi cũng chẳng có liên quan đến hắn đâu.""Vậy cô định làm thế nào?" Lương Minh Phương tò mò." Chả làm thế nào cả." Từ Lạc cúi đầu. Trong lòng cô rất rõ ràng, cô nói, " Hắn muốn đối tốt với tôi chẳng qua là vì bảo bảo mà thôi. Còn tôi, sinh con xong, một kí thỏa thuận với anh ta, bằng không tôi ôm con tôi, trốn hắn suốt đời."
vợ ơi yêu lại nhé